Tại sao nhiều doanh nhân từ bỏ ước mơ của họ?

Khi còn bé, tôi đã mơ ước trở thành một doanh nhân. Tôi có ước mơ ấy bởi vì tôi khát khao được tự do. (Lúc đó tôi cũng chẳng biết rằng tự do không phải hoàn toàn giống với bản chất của nó khi trở thành một doanh nhân.)

Như rất nhiều những doanh nhân khác, tôi lớn lên trong một gia đình nghèo. Mẹ và bố tôi đã ly hôn, và mẹ tôi nuôi nấng tôi và đứa em gái nhỏ với số lương của một công viên chức và 300 đô la 1 tháng từ bố.

Chúng tôi đã sống ở Ghetto, với một cái máy làm lạnh để làm mát cả ngôi nhà. Ông chủ cho thuê nhà chẳng sửa chữa bất cứ thứ gì cả. Có một cái lỗ trên sàn nhà bếp đã mục nát và trở thành một cái hố lớn. Đã nhiều năm, thứ duy nhất được tu sửa lại là một mảnh gỗ dán được đóng đinh. Tôi không thể đếm được hết số lần tôi vấp ngón chân hay bị vướng chân vào miếng gỗ đó.

Miệng chửi tay đấm.

Khi tôi lớn hơn một chút, tôi đã dọn nhà đến ở cùng với bố tôi và vợ của ông ấy – người mẹ kế độc ác của tôi – người luôn sỉ nhục tinh thần lũ trẻ chúng tôi như một trò tiêu khiển. Bà ta hàng ngày cứ chê tôi béo, lùn xấu xí và chế nhạo tôi.

Tôi luôn cầu Trời cho bố tôi đừng đi ra ngoài trị trấn, nhưng đó là việc ông ấy thường xuyên phải làm. Khi ông ấy đi khỏi, tôi phải ở nhà làm việc suốt như là một tên nô lệ cho bà ta suốt hàng giờ liền mỗi cuối tuần, bà ta bắt tôi lau đi lau lại căn nhà, bởi vì nó chưa đủ sạch. Bởi vì tôi không đủ ngoan.

Tôi đã ước mơ trở thành một doanh nhân và tự do làm giàu. Tôi đã ước mơ có những kỳ nghỉ và lái những chiếc xe hơi. Tôi đã ước mơ xây nên một vương quốc và một ngày nào đó, tôi sẽ thay đổi cả thế giới này.

Nhưng có những thứ mà tôi chưa bao giờ dám mơ ước tới. Tôi chưa bao giờ ước mơ làm ra được 150.000 đô la mỗi năm và sở hữu một doanh nghiệp theo đam mê của mình. Tôi chưa bao giờ ước mơ được nghỉ hưu cả.

Làm việc là cách để ước mơ bay xa.

Tôi có rất nhiều bạn là doanh nhân, và một điều ngạc nhiên là tôi không thể nhớ được ai đó đã kể với tôi về ước mơ của họ, đó là ở nhà cả ngày và chẳng làm gì. Tôi chắc rằng có người nào đó ngoài kia cũng có ước mơ giống như vậy, nhưng tôi e rằng, thậm chí với những con người ấy, nếu chúng ta quay ngược lại lúc đầu khi ta ước mơ trở thành một doanh nhân, thì chúng ta sẽ nhận ra đó không phải là cách để bắt đầu một ước mơ.

Vì vậy, cho những ai có những câu hỏi như: tại sao chúng ta lại ngừng ước mơ? Tại sao chúng ta lại từ bỏ những ước mơ của chúng ta? Tôi nghĩ câu trả lời rất đơn giản: chúng ta bị đánh gục, thậm chí là bị lăng mạ.

Bạn đã bao giờ bị sỉ nhục hay bị lợi dụng bởi một công nhân hay khách hàng chưa? Tôi đã bị rồi, mới trong tuần vừa rồi thôi. Bạn đã bao giờ có một ý tưởng hay mà bạn cảm thấy thị trường sẽ cần đến, chỉ để cố gắng làm sao bán được sản phẩm và dịch vụ của bạn chưa?

Chúng ta đang phải gánh chịu một sự mệt mỏi và áp lực to lớn. Tôi đã chứng kiến những người thông minh và tham vọng thay đổi những ước mơ của họ và quyết định đi theo con đường làm doanh nghiệp, chỉ đơn giản vì họ muốn thoát khỏi sự mệt mỏi, hoặc bởi vì họ thấy con đường doanh nghiệp mà họ đã chọn không phải huy hoàng giống như một chiếc Porsche, mà thay vào đó là một chiếc Ford Taurus.

Công ty mà con người ta thực sự muốn là một công ty đang phát triển. Nhưng thay vì tìm hiểu làm thế nào để đi từ 1 triệu đô la lợi nhuận lên đến 10 triệu đô la, nhiều người từ bỏ ước mơ của họ.

Tiếp tục hoặc từ bỏ ước mơ.

Bạn đã bao giờ từ bỏ một ước mơ chưa? Bạn thường nghe về các doanh nghiệp trên internet, và nếu đó thật sự là những gì bạn muốn, hãy thực hiện đi. Nhưng nếu bạn muốn một doanh nghiệp bởi vì bạn đang bỏ cuộc, chúng ta cần nói chuyện đấy. Tôi không cố gắng để về hưu ở tuổi 38. Tôi đã làm việc đến tận bây giờ để xây dựng cái gì đó, để tạo ra của cải qua nhiều thế hệ và để chiến thắng.

Chúng ta sinh ra để làm việc, để phát triển, và để xây dựng. Chúng ta sống trong một thời gian khi mà kiến thức vô tận không tự có sẵn để ta dùng mà giải quyết hầu hết những thứ khiến ta phiền não, đó vừa là phúc vừa là họa. Những lời chúc phúc thì dễ thấy, nhưng lời nguyền có thể chôn vùi họ .

Vì thế nhiều người cảm thấy bất lực với các sự lựa chọn mà họ có, nhưng rồi họ rơi vào tình trạng chẳng làm gì cả. Bây giờ, hãy bổ sung dữ liệu khi đã có sẵn, nhớ rằng có lẽ nó không chỉ vẽ nên một phần của bức tranh, cũng không trở nên tốt hơn bằng một danh sách những việc cần bàn. Vì vậy thứ mà người thông minh nhận được lại là những quyết định sai lầm.

Tôi biết điều này khác một chút với những sự phân tích khác, nhưng gần đây, tôi đã thấy rất nhiều người từ bỏ. Rất nhiều doanh nhân thông minh và tài năng kể với tôi về việc khiến họ không tiếp tục cố gắng, thứ khiến họ ngừng lại và thậm chí từ bỏ. Điều đó không ổn với tôi.

Chúng ta cần những người thông minh này. Chúng ta cần những doanh nhân để giữ nền kinh tế đi lên, để xây dựng và phát triển những công ty của họ. Chúng ta cần họ để đẩy mạnh cộng đồng và giúp đỡ những sự nghiệp đáng được giúp đỡ. 5% nhân số thế giới là doanh nhân, và nếu không có chúng tôi – những con người luôn vươn lên và phát triển, cả thế giới văn minh sẽ biến mất. Khi đó sẽ không còn áp lực nữa.

Nhiệt tình ủng hộ.

Chắn chắn tôi sẽ cố gắng, và tôi sẽ luôn sẵn sàng giúp bạn vươn lên, nhưng không phải bằng việc cung cấp những lý thuyết suông về những gì thực sự cần để phát triển một doanh nghiệp thành công.

Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ xây dựng một nền tảng doanh nghiệp vững mạnh, đầu tiên chú trọng vào khách hàng và mạng lưới chuyển tuyến, vì điều này ít rủi ro nhất và là cách đem lại lợi nhuận tốt nhất để có một doanh nghiệp phát triển.

Bạn có thể phát triển, bạn có thể có ước mơ, bạn có thể tạo nên sự khác biệt, và bạn thậm chí có thể chạm đến nhiều trái tim hơn bạn có thể tưởng tượng. Câu hỏi duy nhất là, bạn có sẵn sàng cho những thử thách chưa?

                                                                        Nguyễn Quang Hưng (theo Entrepreneur.)