Chắc chắn một điều chẳng ai trong chúng ta muốn phiền muộn cả; hay nói cách khác tôi có thể khẳng định rằng ai cũng mong muốn hạnh phúc. Thi thoảng những suy nghĩ sâu thẳm trong ta về cuộc sống đều đến từ những nơi chưa bao giờ chạm tới, mặc dù những gì ta học được không hoàn toàn mới mẻ nhưng ta vẫn khao khát hiểu được nó theo cách trọn vẹn nhất.
Suy cho cùng thì bài học trong cuộc đời của chúng ta đều là những bộ phim hoạt hình được hiệu chỉnh thêm các chi tiết âm thanh sống động mà thôi. Có phải tất cả các phim hoạt hình chúng ta từng xem đều có những tình tiết lập đi lập lại như là có ai đó qua đời, hàng loạt các đấu tranh tâm lí vằn vặt, hoặc có ai đó đi lạc. Vâng, tất cả những nỗi đau thống khổ đều xuất hiện trên phim.
Không ai tránh được nỗi buồn
Buồn phiền không phải chỉ tồn tại trong thế giới hoạt hình, trong cuộc sống đời thường vẫn luôn có đấy thôi. Có những người hàng ngày phải chống chọi với bệnh tật- đó là cơn ác mộng đối với họ và cả gia đình. Đương đầu với những thứ không hề lường trước rất đáng sợ; khi mà nó có thể đánh bật bất kì ai, dù cho họ có giỏi che giấu chúng đi chăng nữa.
Vài người bạn mà chúng ta quen, biết đâu họ phải chịu sự dày vò từ nghiện ngập hay khi họ không thể nào thoát ra khỏi khúc mắc cuộc sống dễ dàng. Dù cho vấn đề này là của cá nhân hay cộng đồng thì những điều không vui từ chuyện đã qua đã hằng sâu trong kí ức mỗi người. Nhưng chúng ta buộc phải vực dậy và tìm cho mình một cuộc sống mới tốt hơn.
Khi những kí ức được chạm đến
Chỉ cần một dịp đặc biệt gì đó (ngày kỉ niệm, sinh nhật…) thì những ký ức trước đây đều ồ ạt kéo về. Và khi kỉ niệm kéo đến điều duy nhất chúng ta có thể cảm nhận đó là nỗi đau lặp lại lần nữa vì bây giờ người ta thương không còn bên cạnh nữa. Tuy nhiên đâu phải chỉ có những ngày đặc biệt này mới khơi gợi lại nỗi buồn. Đó còn là cái tên thân thương của người cũ, giai điệu trên radio, thậm chí ngay cả một từ ngữ đơn giản cũng cuộn lại trong ta biết bao buồn bã trước kia.
Khi một người ra đi, ta đành phải chấp nhận sự thật là họ không còn trên đời nữa. Nhưng hãy để những giọt nước mắt được hong khô bởi bài học cuộc đời mà chúng ta học được từ người đã khuất. Ngay cả khi chúng ta đã biết trước sẽ đến ngày những đứa trẻ phải xa nhà để đi học và khi ngày đó thật sự đến thì lúc đó ta mới cảm nhận sâu sắc được sự thiếu vắng những đứa trẻ. Và mỗi phút giây của nỗi buồn xảy ra đều theo một nguyên tắc của nó.
Chúng ta nhớ về trước đây
Mỗi nỗi đau đều gợi lại cho chúng ta nguyên nhân xa xôi vì sao ta buồn và cũng buộc ta phải cảm thấy tiếc nuối trân trọng về những điều tốt đẹp trước đây đã không còn nữa. Rồi thời gian qua đi, chúng ta từng chút một quên đi nỗi đau mà ngày trước ta cảm thấy nó rất to tát. Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ học được bài học rằng nếu không có những giây phút buồn bã đó thì những kỉ niệm thật đẹp mà trước đây ta đã từng có sẽ chẳng bao giờ được hồi tưởng lại.
Chúng ta luôn cố lưu lại những khoảnh khắc của cuộc sống qua những bức ảnh, video hoặc luôn cố gắng kể lại một cách chi tiết nhất những điều chúng ta trải qua trong đời. Đôi lúc những câu chuyện được thay đổi hoặc được thêm thắt chút ít để mọi người có thể cảm nhận được toàn bộ giá trị của những khoảnh khắc quý báu ấy. Mặc dù bản thân tôi sẽ mất một khoảng thời gian dài để lưu giữ lại những hình ảnh sống động của gia đình vào một quyển album, nhưng để không một khoảnh khắc nào bị bỏ sót thì cách chia sẽ lưu giữ hình ảnh trên các mạng xã hội Instagram và Snapchat là điều đương nhiên.
Thay vì cứ ôm trọn lấy nỗi đau, chúng ta hãy thử tìm ra những niềm vui đơn giản và trân trọng chúng từ cuộc sống mỗi ngày. Chịu đựng cảm giác mất đi một người thương thì vô cùng đau đớn, vậy nên khi những lúc nào ta còn có thể ôm họ thật chặt thì hãy trân trọng và đừng bỏ lỡ từng khoảnh khắc đó. Nỗi buồn suy cho cùng chính là câu chuyện của quá khứ, vốn dĩ mỗi khi nỗi buồn đến, nó lại mang theo cả thảy niềm vui và kỉ niệm trước đây được ẩn giấu trong nước mắt.
Tóm lại những khoảnh khắc trước đây dù có ngắn như thế nào đi chăng, thì ít ra trong cuộc đời chúng ta cũng may mắn một lần cảm nhận được nó. Người ta chỉ nhận ra giá trị của một thứ khi chúng thật sự mất đi, khi đó chúng ta chỉ còn cảm thấy tiếc nuối và đó sẽ là nỗi day dứt sống theo năm tháng của chúng ta. Và nỗi buồn chính là thế đấy!
Huỳnh Quyên (theo LifeHack.org)