Bạn cảm thấy khó hiểu về những người hướng nội có xu hướng hướng ngoại ư? 19 Ví dụ thực tế dưới đây sẽ giúp bạn bớt nhầm lẫn về họ.

Nếu bạn giống tôi, bạn là một người hướng nội có xu hướng hướng ngoại. Bạn có thể đi ra ngoài, nhưng bạn vẫn rất cần thời gian ở một mình.

Bạn không thể là người như vậy. Bạn là một mẫu người khác cơ mà.

Không, đây là tôi. Và điều này không có gì lạ với nhiều người. Nhưng chúng tôi thường bị hiểu nhầm.

Chẳng hạn, người ta thường nhìn tôi như là một người hoàn hảo, không có gì để chê, hướng ngoại vì đó là tính cách được chú ý nhiều nhất. Mặt khác của tôi, khi tôi ở nhà và đọc cả ngày thì không có được sự chú ý nhưng tôi thích làm điều đó.

Hãy để tôi nói cho bạn biết những gì đã xảy ra vào cuối tuần cách đây mấy tuần trước.

Khi đó tôi ở nhà một mình vào ngày Thứ Bảy, đọc, viết và làm những công việc vặt. Lúc 8 giờ 54 phút, tôi nhận được một tin nhắn từ một người bạn, hỏi tôi đang làm gì. Cậu ấy đang có kế hoạch ra ngoài. Tôi trả lời, “Không làm gì cả. Chuyện gì thế?”

Mười lăm phút trôi qua và cậu ta không trả lời. Tôi muốn ra ngoài và nghĩ đến việc gọi cậu ta để xem điều gì đang xảy ra, nhưng cũng muốn ngồi trên giường và đọc một quyển sách trước khi đi ngủ vào lúc 10 giờ tối. Vì vậy, tôi đã không gọi.

Mười lăm phút nữa trôi qua và cuối cùng tôi đã gọi điện cho bạn tôi. Phải mất nửa giờ và tốn một mức năng lượng đáng kể của tôi để đặt cuốn sách xuống, nhấc điện thoại lên và gọi cho cậu ta để lập ra kế hoạch cho đêm đó.

Vì vậy, thay vì ở nhà một mình và đọc rồi đi ngủ, tôi rời căn hộ của tôi lúc 9 giờ 30 tối để đi nhậu ở bên ngoài.

Và bạn biết tôi đã làm gì không? Tôi đã nhảy đấy. Và tôi thật đáng ghét. Tôi đã có rất nhiều niềm vui vào đêm đó.

Nhưng ngày hôm sau? Tôi ngồi trong một quán cà phê và đọc một quyển sách. Tôi đã làm một số việc mua sắm tạp hóa, nấu nướng, và ăn một mình trong khi xem Netflix. Tôi hầu như đã không nói chuyện với một ai cả. Tôi chỉ nhắn tin cho anh bạn của tôi đã đi ra ngoài cùng đêm trước để xem cậu ấy đang như thế nào. Tôi đã không muốn nói chuyện với ai. Và tôi yêu thích điều này.

Vì vậy, vâng tôi tham gia các hoạt động bên ngoài. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy.

Thực tế là, hướng nội hay hướng ngoại không phải là một/hoặc một kiểu để phân biệt. Đó là một dải quang phổ và bạn có thể nói dối về bất vị trí nào trên dải quang phổ đó.

Đối với chúng tôi, chúng tôi đã rất gần đến giữa và thậm chí giao thoa giữa hai kiểu hướng nội và hướng ngoại.

Tôi biết, điều này khiến bạn khó hiểu.

Một số người trong chúng tôi học cách trở nên hướng ngoại hơn vì chúng tôi nhận ra rằng cơ sở của bản chất con người là dựa vào tương tác với nhau – đó là một điều không thể tránh khỏi.

Để giảm bớt sự nhầm lẫn của bạn, dưới đây là một vài điều chúng tôi muốn bạn biết về những người hướng nội có xu hướng hướng ngoại.

  1. Chúng tôi thường im lặng, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không muốn nói chuyện.

Chúng tôi có thể có nhiều suy nghĩ muốn nói, nhưng chúng tôi cho rằng người khác sẽ không quan tâm. Chúng tôi muốn lắng nghe bạn nói vì chúng tôi muốn tìm hiểu về bạn và chúng tôi biết bạn thích nói chuyện và kể về mình.

  1. Chỉ vì chúng tôi thích ở bên mọi người, không có nghĩa là chúng tôi muốn nói chuyện.

Nói chuyện đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Đối với chúng tôi, ở bên mọi người thường đủ làm cho chúng tôi hạnh phúc. Tôi biết, điều này gây ra một chút khó hiểu.

  1. Chúng tôi thích nói chuyện một- một hơn là chia sẻ trong các nhóm. Chúng tôi sẽ luôn luôn lắng nghe bạn.

Nói chuyện 1-1 thân mật hơn và chúng tôi thích điều đó. Điều đó có nghĩa là chúng tôi có cơ hội để tìm hiểu về bạn và có một cuộc trò chuyện sâu sắc về những gì chúng tôi thực sự quan tâm thay vì nói chuyện nhỏ trong cả một nhóm chia sẻ chung.

  1. Chúng tôi yêu thích việc phản hồi bằng tin nhắn bởi vì đôi khi chúng tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Không phải là chúng tôi ghét người khác hoặc chúng tôi đang tức giận. Đôi khi chúng tôi ở bên mọi người mà thời điểm đó chúng tôi cảm thấy mệt mỏi từ việc nói chuyện, nhắn tin và gọi Skype. Đơn giản chúng tôi chỉ không muốn nói chuyện mà thôi. Chúng tôi hoàn toàn cởi mở để đi chơi với ai đó, chỉ cần không mong đợi chúng tôi nói chuyện quá nhiều khi chúng tôi đang ở một trong những tâm trạng này.

  1. Chúng tôi cởi mở để gặp gỡ bạn bè của bạn. Chỉ cần cho chúng tôi biết trước rằng chúng tôi sẽ gặp những người mới để chúng tôi có thể chuẩn bị tinh thần để giao tiếp xã hội.

Chúng tôi không đóng chặt mình khi gặp người mới, đó chỉ là một điều rất mệt mỏi để làm. Vì vậy, chúng tôi phải chuẩn bị trước để giao tiếp với người mới. Chúng tôi phải đưa vào đầu suy nghĩ rằng “Được rồi, mình sẽ nói chuyện rất nhiều.”

  1. Mặc dù cần thời gian riêng của mình, chúng tôi cũng cảm thấy cô đơn.

Thật khó để cân bằng giữa thời gian một mình và không cảm thấy cô đơn. Thường thì chúng tôi sẽ muốn ra ngoài bởi vì chúng tôi cảm thấy cô đơn, nhưng căn hộ của chúng tôi rất thoải mái đến mức chúng tôi không muốn rời đi.

  1. Thật khó để khiến chúng tôi ra ngoài, nhưng chúng tôi sẽ có một thời gian tuyệt vời khi đi ra ngoài.

Đôi khi chúng tôi sẽ yêu cầu một số điều ép buộc để đưa chúng tôi ra khỏi nhà. Một lần nữa, không phải là chúng tôi không muốn ra ngoài, chúng tôi chỉ bắt đầu nghĩ, “Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không vui? Tôi hoàn toàn có thể đọc cuốn sách của tôi. Nếu vé bị bán hết thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không thực sự muốn tôi đi và họ chỉ mời tôi cho lịch sự? Chúng tôi bắt đầu lôi vào đầu của mình và tạo ra những thứ có thể sai lầm và sử dụng chúng như những lý do để không ra ngoài.

  1. Chúng tôi sẽ vui vẻ trò chuyện với cha mẹ / bạn bè / bạn gái / bạn trai / ông chủ/… nhưng một khi đã kết thúc, chúng tôi yêu cầu sự im lặng.

Sau khi nói chuyện nhiều, chúng tôi thực sự cần phải nạp lại năng lượng.

  1. Chúng tôi không phải lúc nào cũng là những người hoạt ngôn trong một nhóm, nhưng nếu ai đó cần một chiếc áo phao cứu sinh, chúng tôi có thể tiến lên và làm điều đó.

Một lần nữa, chúng tôi sẽ vui vẻ trò chuyện với ai đó nếu có tình huống phát sinh. Chúng tôi nhận thấy cuộc trò chuyện có thể không thoải mái, vì vậy nếu chúng tôi thấy một người cảm thấy tồi tệ hơn chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ chủ động để làm cho họ cảm thấy thoải mái hơn.

  1. Chúng tôi sống trong đầu của mình ngay cả khi có vẻ như chúng tôi đã đặt mình ra khỏi đó.

Ngay cả khi chúng tôi đang đi ra ngoài, những suy nghĩ của chúng tôi vẫn đang chạy và phân tích tình hình.

  1. Bởi vì chúng tôi có thể đi ra ngoài và tính toán cùng một lúc, đôi khi chúng tôi kết thúc với vai trò như những người lãnh đạo. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi muốn khen ngợi, và cũng không muốn nói về sự tuyệt vời của chúng tôi.

Mọi người dường như nghĩ rằng chúng tôi phù hợp làm những nhà lãnh đạo. Chúng tôi có thể đứng lên và nói chuyện trước đám đông khi chúng tôi cần. Chúng tôi có thể đưa ra quyết định khi cần. Nhưng chúng tôi thường phân tích chính chúng tôi và không nghĩ về các kỹ năng của mình. Đôi khi chúng tôi không tin rằng chúng tôi đủ tốt để lãnh đạo. Chúng tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi có thể trở nên tốt hơn do vậy khen ngợi thường làm cho chúng tôi co lại.

  1. Chúng tôi khoác lác giữa việc muốn được chú ý vì công việc khó khăn của chúng tôi đã làm để khiến một ai đó cảm thấy hoang mang và làm họ tốn thêm hơn 30 giây chú ý đến chúng tôi.

Đôi khi chúng tôi muốn nhận được sự chú ý, những lúc khác thật khó tin rằng bất cứ ai sẽ phải bỏ ra hơn 10 giây cho chúng tôi.

  1. Mọi người nghĩ rằng chúng tôi thích tán tỉnh ư? Không phải đâu

Chúng tôi hiểu rằng tương tác với mọi người là một phần thiết yếu của cuộc sống. Vì vậy, chúng tôi cố gắng làm điều đó một cách có chủ ý và thực sự muốn mọi người biết rằng họ có sự quan tâm và chú ý không phân biệt của chúng tôi.

  1. Chúng tôi giận mình vì muốn ở nhà và để cho bạn bè của mình buồn.

Đó là lý do tại sao đôi khi chúng tôi buộc mình phải ra ngoài. Để cho bạn bè của chúng tôi biết rằng chúng tôi thích dành thời gian với họ, không phải vì chúng tôi muốn ra ngoài.

  1. Chúng tôi hạnh phúc nhất khi ở những nơi như quán cà phê: có mọi người xung quanh, nhưng vẫn có thế giới riêng và giữ nó cho bản thân mình.

Chúng tôi giống như đang ở cạnh mọi người, ngay cả khi họ là người lạ. Đó là sự thỏa hiệp khi ở xung quanh nhưng không phải nói chuyện với họ.

  1. Chúng tôi có một cuộc đấu tranh nội tâm liên tục để kiểm soát phần hướng nội của chúng tôi.

Đó là khi chúng tôi bực bội vì nhận ra mình bắt đầu rút lui vào tâm trí và trở nên cực kỳ quan tâm tới cuộc đấu tranh nội tâm. Nó xảy ra khi chúng tôi đang ở trong đám đông thực sự lớn. Và ý nghĩ duy nhất là, “Ồ không, nó đang xảy ra. Không, bây giờ tôi phải nói chuyện với ai đó. Nhưng điều này rất khó khăn. Không. Phải, bạn phải nói chuyện hoặc nếu không bạn sẽ kết thúc buổi tiệc trong đầu bạn cho đến hết đêm.”

  1. Chúng tôi thực sự không thích cuộc nói chuyện phiếm.

Chúng tôi sẽ tránh nói chuyện phiếm nếu có thể. Chúng tôi muốn thực sự hiểu bạn. Chúng tôi muốn biết những gì bạn nghĩ về, mục tiêu của bạn là gì, gia đình bạn là như thế nào. Chúng tôi không muốn nói về thời tiết xấu như thế nào. Nhưng nếu đó là những gì bạn cảm thấy thoải mái khi nói, thì chúng tôi sẽ nói về nó.

  1. Chúng tôi không thực sự có một “nhóm” bạn bè chủ yếu.

Chúng tôi thường chọn một hoặc hai cá nhân từ các nhóm xã hội khác nhau tạo nên những người bạn thân nhất của chúng tôi. Nhưng chúng tôi tạo ra một số ít bạn thân nhất trong cuộc đời của chúng tôi và chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho họ.

  1. Nếu chúng tôi thích bạn, thì chúng tôi thực sự thích bạn. Chúng tôi rất khó tính khi chọn lựa những người mà chúng tôi dành thời gian và năng lượng của mình. Nếu chúng tôi đã đến thăm bạn nhiều lần, hãy coi đó như một lời khen.

Nghiêm túc. Sẽ là một cuộc đấu tranh để nói chuyện với mọi người và nếu chúng tôi quá mệt mỏi đi ra ngoài. Nếu chúng tôi sẵn sàng dành thời gian và sức lực với bạn, thì đó là một quyết định lớn của chúng tôi. Điều này không phải cho thấy rằng chúng tôi đang cảm thấy sẵn sàng ra ngoài vì chúng tôi không muốn phí phạm năng lượng đó với những người mà chúng tôi không thích.

Kiều Ngọc (Theo Lifehack.org)